“Cùng trèo lên đỉnh núi cao vời vợi/ Để ta khắc tên mình trên đời/Dù ta biết gian nan đang chờ đón/Và trái tim vẫn âm thầm/Ta bước đi hướng tới muôn vì sao”…
Câu hát trong bài Đường đến vinh quang của ca sĩ Trần Lập vang lên trong tôi khi chúng tôi bước vào chinh phục điểm cực đông của Tổ quốc trong dịp 30/4 vừa qua.
2 Giờ 30' Sáng 29/4/2017 đoàn chúng tôi rong ruổi trên 3 con ngựa sắt bon bon qua bao hàng trăm km từ Biên Hòa qua cung đèo Bảo Lộc, Đèo Omega để đến với Mũi Đôi - điểm cực đông của nước ta.
(Hiện nay, có 2 điểm vẫn đang được cho là cực đông của VN, đó là: Mũi Điện thuộc tỉnh Phú Yên và Mũi Đôi thuộc tỉnh Khánh Hòa.)
Đối với Mũi Điện, gần hải đăng Mũi Điện (hải đăng Đại Lãnh), người ta có xây dựng một tấm bảng bằng đá hoa cương ghi dòng chữ “Điểm cực đông - Nơi đón ánh bình minh đầu tiên trên đất liền Việt Nam”. Điểm cực này tôi cũng đã có dịp đến cách đây 3 năm, Mũi Điện dưới chân ngọn hải đăng Đại Lãnh ở Phú Yên, đường đi rất dễ với những bậc bê tông men theo sườn núi dẫn lên.
Một điểm cực đông khác được xác định tọa độ thông qua GPS, đánh dấu bằng một cái chóp inox trên tảng đá khá cao ở Mũi Đôi (sách giáo khoa địa lý lớp 12 - Tái bản lần thứ 3 năm 2011 của Nhà xuất bản Giáo dục có ghi “cực đông tại xã Vạn Thạnh, huyện Vạn Ninh, tỉnh Khánh Hòa”), đây là điểm đến của đoàn chúng tôi trong chuyến đi này.
cung đường chạy tới Đầm Môn |
Sau gần 3 tiếng chạy xe từ Nha Trang với lỉnh kỉnh ba lô và lều trại, chúng tôi đến được Đầm Môn, nghỉ ngơi ăn trưa và bắt đầu chặng đường leo bộ chinh phục cực đông của đất nước. Đường ra chinh phục Mũi Đôi (cực đông) phải trải qua nhiều loại địa hình. Từ Đầm Môn, chúng tôi phải băng qua những đồi cát cao mà nhiều người vẫn hay gọi là sa mạc.
Sau khi vượt 4 tiếng đồng hồ lội suối vượt núi trong rừng cây với những tán lá hình vòm, leo lên những con dốc cao rồi lại di chuyển xuống và khoảng 2 tiếng đồng hồ mò mẫm đi trong đêm với 2 cái đèn pin điện thoại le lói, cả đoàn chúng tôi mồ hôi chảy ròng ròng, đôi chân như cứng lại trong đêm., thú thật là chưa bao giờ gặp khó khăn và vất vả như thế.
Chúng tôi gồm 5 người vác theo bao lô, lều trại cả gà sống lủng lẳng bức đi, cứ thế người đi trước kẻ theo sau lần mò đi trong đêm tối. Nhưng đích đến là cực đông nên khó khăn và gian nan vất vả cũng không làm chùn được bước chân của chúng tôi. Gian nan là thế, mệt là thế nhưng thi thoảng giọng hát vẫn vang xa:
Chặng đường nào trải bước trên hoa hồng
Bàn chân cũng thấm đau vì những mũi gai
Đường vinh quang đi qua muôn ngàn sóng gió
Lời hứa ghi trong tim mình
Vẫn bước đi hiên ngang đầu ngẩng cao.
Và con tim ta đã ước nguyện cùng nhau vai kề vai.
Đúng là trong khó khăn mới cảm nhận được tình người dành cho nhau sâu đậm hơn bao giờ hết. Người đi trước luôn truyền lại cho người sau chú ý về vật cản trên đường, những lúc đu cây, leo vách núi cùng nắm tay nhau kéo lên,
19 giờ, chúng tôi nghe thấy tiếng sóng vỗ. Tất cả vỡ òa sung sướng, và sau hơn 30 phút nữa chúng tôi đã đến được bãi Rạng nghỉ đêm chờ sáng hôm sau tiếp tục chinh phục cực đông.
Những gờ đá dài chỉ rộng khoảng 5 cm mà phải bò trườn di chuyển, không may trượt tay hoặc chân rơi xuống thì cực kỳ nguy hiểm bởi bên dưới là vực sâu. Tôi di chuyển mà đầu óc căng như dây đàn, mông lung nghĩ về những điều không may có thể xảy ra....
Sự quyết tâm, lòng quả cảm của cả đoàn đã được đền đáp khi chúng tôi tiếp cận được cực đông của Tổ quốc (nơi đất liền có kinh độ xa nhất). Giây phút đứng trên tảng đá cao hơn 10 m so với mặt nước biển, có gắn chóp tam giác xác định cực đông, giữa mây trời biển cả trong tiếng sóng vỗ trắng xóa tung cao gần tảng đá, hít thở thật mạnh để cảm nhận vị ngọt quê hương đất nước mới thấy yêu non sông gấm vóc này, cảm phục tất cả những ai đã chinh phục được điểm cực đông này (với lối đi bộ), tự hào về bản thân mình… Lúc này, tôi mới thấm thía rằng chặng đường chinh phục điểm cực đông này sẽ không phù hợp với những người có tiền sử về bệnh tim mạch, huyết áp và… yếu bóng vía!
Đến hơn 8 giờ chúng tôi xuất phát về lại đất liền 5 người những chỉ có đến hai trai nước, đường về thât gian lao, cũng may lúc đó chúng tôi ghép cùng với hai anh chị ngoài Hà Nội vào, nghe chị kể chị năm nay cũng khá chững tuổi, nhưng vì đam mê những cung đường Việt Nam phải chinh phục hết một đỉnh bốn cực của tổ quốc chị mới nghĩ tới chuyện lấy chồng, trong suốt đoạn đường dài đó, hai anh chị đã dành cho chúng tôi những lời động viên, những câu nói tạo động lực để chúng tôi đi tiếp, Dù không quen biết, nhưng anh chị đã sẵn sàng chia sẽ cho chúng số nước của mình, để chỉ như thế thôi tôi đã cảm nhận được tình người, rất ấm áp, đúng là trong khó khăn mới cảm nhận được tình người dành cho nhau sâu đậm hơn bao giờ hết. cuối cùng sau gần 4 giờ đồng hồ vượt qua bao khó khăn những con đường gập ghềnh, đói khát mệt nhọc chúng tôi đã tới được nhà chú Hai một lúc mà tôi uống liền 4 ly nước chanh đá, chưa bao giờ mà tôi thấy đồ ăn nước uống ở đâu mà ngon đến như thế, đến hơn 2h thì chúng tôi lên đường trở về nhà nghỉ và tiếp tục hơn 600km trở về Biên Hòa, vùng đất yêu dấu của mình.
==> Chuyến đi đã để lại cho tôi bao cảm xúc về tình bạn bè, tình người và làm tôi hiểu được rằng không có con đường nào là quá khó khăn, khó khăn và cản chở lớn nhất ở đây là vượt qua chính mình
Hãy đi để biết mình có thể làm được những chuyện tưởng. Như không thể tận dụng sức trẻ, tuổi trẻ để chinh phục những cung đường. Những trãi nghiêm đầy thú vị .
Với những kinh nghiệm phượt mũi đôi cực đông trên sẽ giúp các bạn có dự định check in mũi đôi có lịch trình cụ thể và chuyến đi nhiều trải nghiệm nhất . Chúc các bạn xem tin vui vẻ
Người Viết: Tuynh Nguyễn
Cột mốc tới khi tới Đầm Môn |
Đoạn đường tiến tới mũi đôi |
Đoạn đường đi tới sa mạc cát |
Cảnh đẹp khi tới mũi đôi, nhì từ trên cao |
Tảng đá đặt cột mốc |